Chương 7: Tới chơi – I
Chuyển ngữ: Lệ Thiên
Tĩnh Hư khẽ liếc cây trúc đào đỏ rực kia, ngón tay dài nhỏ khẽ vuốt một chiếc lá, “Hoa tựa đào, lá tựa trúc, hoa nở rồi hoa lại tàn. Chỉ tiếc là, người không thể chạm vào được.” Đỗ Thủy Vân nghe vậy thì cũng quên sạch hờn giận trước đó mà tò mò với cây trúc đào, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?” “Cây trúc đào tính đại hàn, có kịch độc. Chỉ cần chạm vào là sẽ bị choáng váng, nếu lỡ ăn phải sẽ bị nôn mửa không ngừng, mê man không tĩnh, cứ vậy thì chẳng lâu sau sẽ chết.” Tĩnh Hư nói rất bình thản như đang kể về một chuyện thường tình thôi.